Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016


Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh _ Tĩnh Dạ Tứ

Tĩnh dạ tứ 

Sàng tiền minh nguyệt quang, 
Nghi thị địa thượng sương. 
Cử đầu vọng minh nguyệt, 
Đê đầu tư cố hương.
                                                (Lí Bạch)

Dịch nghĩa 

Ánh trăng sáng đầu giường, 
Ngỡ là sương trên mặt đất. 
Ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng, 
Cúi đầu nhớ quê cũ.

Dịch Thơ

Đầu giường ánh trăng rọi, 
Mặt đất như phủ sương. 
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, 
Cúi đầu nhớ cố hương.
                                                     (Tương Như dịch, trong Thơ Đường, tập II,                                                                                      NXB Văn Học, Hà Nội,1987)

Đêm đỗ thuyền ở Phong Kiều _ Phong Kiều dạ bạc

Phong Kiều dạ bạc 

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, 
Giang phong ngư hoả đối sầu miên. 
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
                                               (Trương Kế) 

Dịch nghĩa 

Trăng xế, quạ kêu, sương đầy trời,
(Khách) nằm ngủ trước cảnh buồn của đèn chài và lùm cây phong bên sông.
Chùa Hàn Sơn ở ngoài thành Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông văng vẳng vọng đến thuyền khách.
Dịch thơ
                                    Trăng tà chiếc quạ kêu sương,                                                                                                Lửa Chài cây bến sầu vương giấc hồ.                                                                                                   Thuyền ai đậu bễn Cô Tô                                                                                                     Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn
                                                                                (K.D. dịch, trong Thơ Đường, tập I,                                                                                                 NXB Văn học, Hà Nội, 1987)
                                                                                             

Vọng Lư sơn bộc bố _ Xa Ngắm Thác Núi Lư

Vọng Lư sơn bộc bố 

Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, 
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên. 
Phi lưu trực há tam thiên xích, 
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
                                          (Lí Bạch)

Dịch nghĩa 

Mặt trời chiếu núi Hương Lô sinh làn khói tía, 
Xa nhìn dòng thác treo trên dòng sông phía trước. 
Thác chảy như bay đổ thẳng xuống từ ba nghìn thước, 
Ngỡ là sông Ngân Hà rơi tự chín tầng mây.
Dịch thơ
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
                                             (Tương Như dịch, trong Thơ Đường, tập II,                                                                                           NXB Văn học, Hà Nội,1987)


Bạn đến chơi nhà

                                               Đã bấy lâu nay bác tới nhà. 
                                               Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa. 
                                               Ao sâu nước cả, khôn chài cá, 
                                               Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà. 
                                               Cải chửa ra cây, cà mới nụ, 
                                               Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa. 
                                               Đầu trò tiếp khách, trầu không có, 
                                               Bác đến chơi đây ta với ta.


Qua Đèo Ngang


Bước tới Đèo Ngang, bóng xế tà,
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.
Lom khom dưới núi, tiều vài chú,
Lác đác bên sông, chợ mấy nhà.*
Nhớ nước đau lòng, con quốc quốc,
Thương nhà mỏi miệng, cái gia gia.
Dừng chân đứng lại trời, non, nước,
Một mảnh tình riêng, ta với ta.
                                                                                          (Bà Huyện Thanh Quan,                                                                                                        trong Hợp tuyển thơ văn Việt Nam, tập III,                                                                                                         NXB Văn hóa, Hà Nội, 1963)


Bánh Trôi Nước


Thân em vừa trắng lại vừa tròn,
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son.